Thời gian để yêu anh - Bpoop Phaeh Saniwaat - Bella Vanita, Imanothai Kawin, Thanawat Wattanaputi (nguoc dong thoi gian de yeu anh vn2). CÙNG THỂ LOẠI: MỚI CẬP NHẬT. 8/8. Ký Ức Tuổi 18. 39/39. CỰ LUÂN 2 - VÒNG XOÁY THỜI GIAN 2. 16/16. Hãy Nói Cho Tôi Điều Ước Của Bạn Bạn Cùng Phòng Bí Mật Xem phim Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh Tập 1 thái lan 2019 Todaytv lồng tiếng là câu chuyện về cô nàng sinh viên khảo cổ Kadesurarng thông minh nhưng có vẻ ngoài hơi tròn trịa. Mời các bạn cùng đón xem bộ phim Ngược dòng thời gian để yêu anh tập 1 todaytv phát sóng lúc 20h00 từ thứ 2 đến thứ 7 trên TapMoi.net. Sau khoảng thời gian im hơi lặng tiếng, Hương Giang và Đức Phúc bất ngờ xác nhận trở lại đường đua âm nhạc trong thời gian tới. Đáng chú ý, cả 2 ca sĩ đều có thời gian ra mắt sản phẩm rất cận kề nhau, hứa hẹn tạo nên màn "tranh sủng" vô cùng kịch tính. Thời gian trôi và họ nhận ra tình cảm dành cho nhau chính là tình yêu. tại sao lại có chuyện tình cảm giữa anh em trong một nhà? Giang Hạo Nguyệt lớn lên là một chàng trai lạnh lùng, và cuồng học, cùng với cô em gái "bất đắc dĩ" của mình đồng hành cùng từ nhỏ tới lớn. Cuối Cùng Cũng Đến Lượt Tôi Yêu - Phim Mới | Phimmoi - Cuối Cùng Cũng Đến Lượt Tôi Yêu kể về câu chuyện của cô nàng Tô Nhan Hề, là người có tính cách lạc quan và mạnh mẽ, có sự nghiệp riêng, một mình chăm sóc người mẹ bệnh nặng. Cũng giống như những người trẻ chăm chỉ khác, cô ấy rất tự lập, và Nếu đang ở nơi không tiện khiêu vũ, hãy sáng tác một điệu nhảy trong đầu cho bài hát mà bạn yêu thích!. 2. Chợp mắt một lát. Nghe có vẻ nhàm chán nhưng có thể bạn sẽ có một giấc mơ đẹp và khi ngủ thời gian sẽ trôi rất nhanh. Khi ngủ dậy, bạn cũng sẽ sảng khoái và hzwjx. Thư Hạ tức giận kết thúc đề tài này, nhớ lại khoảng thời gian trước đây ở cạnh bạn bè, ở cạnh Thích Phỉ nhiên chỉ toàn là cảnh tượng đánh nhau, cậu thật bội phục chính mình còn có thể bình tĩnh nói chuyện với anh ta. Lúc mới ra nước ngoài, Thư Hạ còn thầm nghĩ, nếu như có thể gặp lại Thích Phỉ Nhiên, cậu nhất định sẽ tống vào mặt anh ta tám trăm quyền, tám trăm quyền!!Nhưng mà… Mặc dù lần gặp lại nhau cậu không có đánh anh ta, thế nhưng cậu cũng thật sự không được lịch sự lắm…Nghĩ đến lời đã nói với Thích Phỉ Nhiên, lại nghĩ đến việc mình nợ anh ta bao nhiêu tiền, Thư Hạ có chút chột mở miệng định nói gì, Thích Phỉ Nhiên lại lên tiếng trước “Cậu có nóng không?”Thư Hạ ngốc ngốc gật đầu “Nóng.”Thích Phỉ Nhiên chỉ sang bên kia đường “Có cửa hàng bánh ngọt, vào trong ngồi một lát.” Nói xong tự mình đi qua đó, vô cùng nghiêm túc, khiến cho Thư Hạ cũng khó hiểu đi theo. Lúc hai người đối diện nhau ngồi xuống, cậu mới phát hiện có gì đó không cứ mơ mơ màng màng mà làm theo đối phương! Kết quả lại theo Thích Phỉ Nhiên vào đây!Thư Hạ đang đánh giá tình hình trước mắt trong đầu, Thích Phỉ Nhiên đã tự nhiên gọi mấy miếng bánh kem, chờ bánh được mang lên xong thì khoanh tay ngồi nhìn Thư Hạ????“Không phải cậu thích ăn mấy thứ này sao?”Thư Hạ khó hiểu, lẽ nào là mua cho cậu ư?Cậu nửa tin nửa ngờ lôi một cái đến trước mặt, vừa ăn vừa nhìn vẻ mặt Thích Phỉ Nhiên. Vẻ mặt lạnh lùng của anh ta vừa đẹp trai, vừa khiến người khác sợ trong bầu không khí như vậy, Thư Hạ rất nhanh đã ăn xong ba miếng bánh Phỉ Nhiên không nhìn cậu mà lướt lướt màn hình điện thoại xem xét. Cuối cùng còn dư lại một cái, Thư Hạ khách khí nói với anh ta “Anh ăn đi, nếu không sẽ bị lạnh mất.”Nói xong chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, bánh kem mà lạnh cái gì chứ!Cũng may Thích Phỉ Nhiên đang suy nghĩ công việc, nên thuận miệng nói một câu “Tôi không ăn ngọt.”Vậy là anh ta cố ý mua cho mình ăn? Thư Hạ nhịn không được đoán mò, quan hệ hai người không tốt, lẽ nào anh ta muốn đáp lễ mấy cái xiên nướng?Ăn no thì IQ giảm, Thư Hạ không quan tâm nữa, ăn xong lau miệng “Về thôi.”Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu “Có phải cậu với Tần Tiêu… Chia tay rồi không?”Câu hỏi này quá đột ngột, Thư Hạ nhất thời ngây ngẩn cả người, vẻ mặt cũng nháy mắt thay đổi, mất mát, oan ức, đều in lại rõ ràng trong mắt Thích Phỉ Nhiên, không thể giả như không để tại anh, Thư Hạ nói thầm “Tôi về đây, đến lúc ăn bánh sinh nhật rồi.”Cậu xoa xoa bụng, lẩm bẩm “Mặc dù tôi đã ăn nhiều đến không ăn nổi nữa rồi, nhưng vẫn có thể nhịn xuống, ăn thêm bánh sinh nhật chắc không sao đâu, ý nghĩa khác nhau mà.”Thích Phỉ Nhiên đứng dậy, Thư Hạ cảm thấy luống cuống, đi cùng Thích Phỉ Nhiên thật khó chịu, thế nhưng có vẻ như Thích Phỉ Nhiên rất bận, cả đường luôn gọi điện thoại bàn chuyện, khiến cho Thư Hạ cũng từ từ thả lỏng, vừa đi về phía nhà Lạc Thụy, vừa đá đá mấy hòn đá bên đường chơi đùa. Có khi sẽ nhân lúc Thích Phỉ Nhiên không để ý, sẽ đá mấy viên về bên anh xả giận, báo thù vụ bị bóng rổ giận, Thư Hạ lại thở dài, đúng là không có tương lai!Nhìn lại, Lạc Thụy và Tiêu Dĩ Quyết có gia đình hạnh phúc, Tần Tiêu có người yêu mới, đến cả Thích Phỉ Nhiên cũng có sự nghiệp thành công…Còn mình… lại chẳng có gì hết!Lúc cậu và Thích Phỉ Nhiên cùng nhau bước vào, Lạc Thụy há miệng nhìn cậu, chờ Thư Hạ đến trước mặt mới hỏi “Sao cậu với anh ta lại ở cùng nhau?”Thư Hạ lơ đãng “Tôi đi mua đồ uống, anh ta đi mua thuốc.”“Cậu không chửi anh ta chứ?”Thư Hạ hừ một tiếng “Sao tôi trong mắt cậu lại là hình tượng xấu xa như thế, tôi cũng đâu có phải người điên đâu mà không dưng đi đánh chửi người khác?”“Cậu còn không phải một tên điên à?”Thư Hạ không vui “Cậu đừng có nhìn tôi như trước nữa, cải cách bao nhiêu năm rồi, tôi không còn là một thằng học sinh cấp ba suốt ngày chỉ biết cãi cọ nữa đâu, giờ tôi là trụ cột xã hội rồi, là nhân tài du học về rồi.”“Vậy con rùa biển này, cậu tìm được việc chưa?” Lạc Thụy đưa một xiên thịt cho Thư Hạ, Thư Hạ xua tay “Thôi, ăn no rồi. Việc còn đang tìm, không vội.”Lạc Thụy nhún vai, bảo Thư Hạ đứng sang một bên chơi đùa, cậu là chủ, cậu còn phải tiếp Hạ len lén đi đến cạnh Tiêu Dĩ Quyết “Chú Tiếu, lát nữa tôi nói cho anh một bí mật của Lạc Thụy.”Tiêu Dĩ Quyết hứng thú “Được, tôi chờ.”Thịt nướng gần hết, Lạc Thụy bê một chiếc bánh sinh nhật to đi ra. Chuyện của cậu và Tiêu Dĩ Quyết, người ở đây đều biết, cho nên không cần phải che che giấu giấu cái gì. Bánh sinh nhật là do Lạc Thụy thiết kế, rất công phu, hoa hồng dày đến vài tầng, Thư Hạ rảnh rỗi đứng đếm số hoa, đếm đến hai mắt hoa cả lên, bị Lạc Thụy đuổi sang bên đó, mọi người hát chúc mừng sinh nhật, Tiêu Dĩ Quyết ước nguyện, xong xuôi liền vui vẻ chơi đùa. Thư Hạ chơi cùng bọn họ, còn uống chút rượu, đỏ mặt khúc khích cười, trong mắt ánh lên ngọn lửa nhỏ, sáng đến mức khiến người ta khó dời kiên trì không uống say, nhưng nói thì dễ mà làm thì khó. Lạc Thụy vốn định để Thư Hạ ngủ lại, vậy mà Thư Hạ uống say lại cứ như một con thỏ nhảy nhót khắp nơi đòi về nhà, kéo cũng không kéo được. Cậu và Tiêu Dĩ Quyết đều đã uống rượu, không lái xe được, trời lại tối không tiện gọi xe, Lạc Thụy đau đầu “Ai có thể vác cái đồ chơi này đi không!”Tần Tiêu liếm môi, tiến lên mấy bước, nắm lấy tay Thư Hạ, Thư Hạ không làm khó anh, vâng lời đứng yên bên cạnh Tần Tiêu. Lạc Thụy nhìn mà ngây người, sau đó thở dài, chỉ có Tần Tiêu mới trị được cậu ta “Nếu không anh giúp tôi đưa cậu ta về đi?”“Tôi đưa cho.” Thích Phỉ Nhiên sải bước tới “Tôi biết nhà cậu ta ở đâu.”Lạc Thụy nghĩ thấy đúng, nhưng lại sợ Thư Hạ tách Tần Tiêu ra sẽ lại phát điên, do dự không mở miệng. Thích Phỉ Nhiên trực tiếp ôm lấy Thư Hạ, không ngờ Thư Hạ liếc mắt một cái, lại tỏ ra sợ hãi, ngoan đến khó ra tên này chỉ biết dằn vặt mình thôi!Lạc Thụy xua tay “Vác đi đi! Nhanh vác đi đi!”Tần Tiêu không nói gì, buông tay liền xoay người đi mất, Thư Hạ ở trong vòng tay Thích Phỉ Nhiên vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn để người vác ra ngoài. Lạc Thụy nhìn bóng lưng bọn họ chậc lưỡi “Sao em cảm thấy có gì là lạ nhỉ.”Tiêu Dĩ Quyết vuốt lại tóc cho Lạc Thụy “Nhanh đi tắm đi, cả người toàn mùi khói, Thụy Bảo.”Lạc Thụy khịt mũi “Có mùi sao?…. Khoan đã, anh vừa gọi em là gì???”Tiêu Dĩ Quyết vô cùng hài lòng “Lạc Thụy Bảo, cái tên này dễ thương mà, sao lại sửa?”Lạc Thụy phát điên! Lúc cấp hai cậu đã sửa tên, do cảm thấy cái tên này quá quê mùa, nên sống chết quấn lấy cha mình đòi sửa lại. Bạn cấp hai còn liên lạc đến tận bây giờ chỉ còn có một mình Thư Hạ. Hừ, cái lịch sử đen tối đến chính mình còn sắp quên mất này, thế mà lại bị tên nhãi con đó đào lên!“Thích Phỉ Nhiên đi chưa? Giờ gọi lại còn kịp không? Em muốn băm vằm Thư Hạ!!!” Giới thiệu Thể loại điền văn không ngược Đã từ rất lâu yêu em sâu sắc vào những lúc mà em còn chưa biết được. Bốn năm Thư Hạo bị lưu đày ra nước ngoài. cũng tới ngày cậu được lệnh đặc xá trở về nước nhưng về đến nơi mới phát hiện, tất cả, đều không giống như trước đây nữa cha mẹ ly hôn, trong nhà phá sản, đối tượng thanh mai trúc mã vài chục năm ở cùng người khác. Thư Hạ Tôi đúng là thương thay cho thân mình! Đúng lúc này, Thư Hạ gặp kẻ thù từ cấp ba của mình – Thích Phỉ Nhiên. Cậu phiền người này, phiền ra mặt, nhưng cha cậu lại nói Tiểu Thích là ân nhân của nhà chúng ta. Thư Hạ Hả hả hả? Cha cậu nói tiếp Chúng ta nợ Tiểu Thích rất nhiều tiền. Thư Hạ Hả hả hả? Thư Hạ chán nản Thích Phỉ Nhiên, bên cạnh anh còn thiếu người không? Thích Phỉ Nhiên Gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người yêu. Thư Hạ cho tới giờ cũng chưa từng để người mà cậu cho là “kẻ thù” này trong lòng, cũng chưa từng biết, mình vẫn luôn tồn tại trong lòng của kẻ thù. Thư Hạ nhào lên người anh “Em có đầu óc hay không có đầu óc?” Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Có đầu óc.” “Em giỏi hay không giỏi?” “Giỏi.” “Ngoại hình của em lại còn đẹp trai như vậy, xong rồi, Thích Phỉ Nhiên, có phải anh yêu chết em rồi không?” Tên nhóc không biết xấu hổ này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi. Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Vô cùng yêu em.” Thụ có chút dễ thương, công là một khối băng có chút trong ngoài bất nhất. Nội dung Đô thị tình duyên, hoan hỉ oan gia Nhân vật Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên / Phối hợp diễn Lạc Thụy, Tiêu Dĩ Quyết, Tần Tiêu / Cái khác… Buổi sáng công ty rất bận rộn, Thích Phỉ Nhiên đi ra ngoài, Thư Hạ vẫn một lòng chuyên tâm làm việc, đến tận mười rưỡi mới có thời gian rảnh. Cậu lôi điện thoại ra nghịch, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Lạc Thụy, nên Thư Hạ gọi lại “Tối qua mới gặp, hôm nay đã nhớ tôi rồi sao~”“Nhớ cái đầu cậu, không biết xấu hổ! Định tìm Thích Phỉ Nhiên bàn chuyện làm ăn mà không thấy anh ta nghe điện thoại của tôi, anh ta có ở cạnh cậu không? Bảo anh ta nghe hộ với!”“Không, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, anh ấy dùng hai máy, có thể mang có một cái, đợi chút tôi gửi số cho cậu.”“Thời điểm mấu chốt cũng giúp được việc phết nhỉ.” Lạc Thụy khen một câu, Thư Hạ đắc ý “Đương nhiên!”“À, cậu biết chưa, đêm qua Tần Tiêu xảy ra tai nạn giao thông đấy.”“Tai nạn giao thông?” Thư Hạ sợ hãi, rất nhanh đã nhớ tới cuộc gọi tối qua “Lúc nào?”“Cụ thể thì tôi không biết, sáng nay cậu ta không đi làm tôi đi hỏi ông chủ thì thấy bảo khoảng hai ba giờ sáng, nghiêm trọng lắm, tôi định tan làm đi thăm.”Ở quầy tiếp tân, Lưu Như Ý đang ăn vụng một cái bánh kem hạt dẻ, thấy Thư Hạ hấp tấp chạy ra thì gọi với theo “Đi đâu vậy?”Thư Hạ vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn “Anh đến bệnh viện thành phố, nếu Thích Phỉ Nhiên quay lại công ty, em nói với anh ấy một tiếng, anh sẽ về ngay.”Nói xong liền nhanh chóng chạy đi. Chưa bao lâu sau, Thích Phỉ Nhiên quay lại, Lưu Như Ý nói cho anh biết “Thư Hạ vừa ra ngoài, anh ấy nói đến bệnh viện thành phố, sẽ về ngay.”Thích Phỉ Nhiên nhíu mày “Bệnh viện thành phố?”“Hình như có chỗ nào khó chịu ấy.” Vừa thấy Thích Phỉ Nhiên đổi sắc mặt, Như Ý cho là anh đang khiển trách Thư Hạ tội đi làm không tập trung, lập tức nghĩ cách giải thích thay “Vừa nãy thấy mặt anh ấy trắng bệch.”Thích Phỉ Nhiên quay người đi ngay, gọi điện cho Thư Hạ mấy lần mà không ai nghe Hạ chạy đến bệnh viện, trong lúc hoảng hốt giống như nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng trong lòng tràn ngập chuyện Tần Tiêu xảy ra tai nạn, nên không nghĩ được nhiều. Hỏi thăm phòng bệnh của Tần Tiêu xong thì lảo đảo đi tìm, sau vô số lần đẩy cửa, cậu cuối cùng cũng tìm được phòng Tiêu không nghĩ cậu sẽ tới, tay còn đang gãi đầu, có vẻ rất đau, lại nhìn thấy Thư Hạ thì ngạc nhiên “Thư Hạ, sao em lại đến đây?”“Em nghe nói anh bị tai nạn rất nghiêm trọng.” Thư Hạ đặt giỏ trái cây mình mua lên tủ đầu giường, sau đó mím môi, nhìn kĩ trên dưới Tần Tiêu. Đùi anh bó thạch cao, đầu quấn băng trắng, trên mặt cũng có vài vết thương, hoàn toàn là một bộ dạng của người bị hại trong cuộc tai nạn kia.“Không nghiêm trọng lắm, anh bây giờ không phải không có chuyện gì rồi sao?”Quấn như một cái xác ướp mà còn kêu không sao?“Xin lỗi.”“Em xin lỗi gì chứ? Cũng đâu phải em đâm phải anh đâu.”“Không phải tại anh gọi điện cho em sao.”Thư Hạ xoắn xoắn ngón tay, giống như mỗi lần phạm lỗi trước đây, cúi đầu, không dám nhìn Tần Tiêu, giọng nói khờ khạo thành thật, khiến cho anh không đành lòng trách cứ, huống chi, chuyện này còn chẳng liên quan đến cậu.“Cứ tưởng là chết rồi, nên muốn gọi điện cho em, nói mấy lời anh chưa kịp nói.”Tim đập bịch bịch, Thư Hạ cắn môi, hôm qua cậu mơ ngủ, Tần Tiêu lại thều thào, cậu cũng không nghe rõ anh nói gì. Cậu chỉ cảm thấy phiền, cho nên thái độ cực kì không tốt. Giờ nghĩ lại, nếu như mình sắp chết, gọi điện cho người khác mà bị đối phương tỏ thái độ lạnh lùng như vậy, chắc hẳn đau lòng tới đây, Thư Hạ lại nói một câu xin Tiêu cười cười “Không sao, em đến đây ngồi đi.”Thư Hạ đi đến cạnh giường anh, kê ghế ngồi xuống “Anh ăn táo không, em gọt cho anh.”“Anh muốn ăn quýt, em lấy cho anh đi.”Thư Hạ đưa cho anh “Lục Nghiêu đâu, sao cậu ấy không tới?”“Cậu ấy đi công tác rồi, không biết chuyện tai nạn, anh không nói cho cậu ấy biết.”“Vậy anh đừng nói với cậu ấy không cậu ấy lại lo.”Tần Tiêu nhìn cậu, cười vô cùng dịu dàng “Cảm giác như em thay đổi rồi, nhưng lại hình như chẳng thay đổi gì.”Thư Hạ không đáp.“Anh cũng coi như từ cõi chết trở về rồi.” Tần Tiêu cười, thở dài một hơi “Hôm qua nghĩ mấy chuyện, cảm thấy anh vẫn nợ em một câu xin lỗi.”“Em nhất định rất hận anh.”Hận, không chắc, nhưng trách thì đã từng. Lúc mới về nước, mỗi ngày đều suy sụp, nhưng giờ nhớ lại, cũng không quá khó khăn.“Thư Hạ, mẹ anh mất rồi.”Thư Hạ ngẩng đầu lên, Tần Tiêu nói tiếp “Em đi không lâu thì bà liền mất, mẹ anh sức khỏe vốn dĩ đã yếu, cha anh nói, bà là bị anh làm cho tức chết…”“Sao anh không nói với em?”Hai mắt Thư Hạ đỏ ửng, trong trí nhớ của cậu, mẹ Tần Tiêu là một người phụ nữ cực kì dịu dàng. Quan hệ giữa dì và mẹ vô cùng tốt. Mẹ cậu tính tình kiêu căng nên không có bạn bè thân thiết, chỉ có mỗi mẹ của Tần Tiêu mới bao dung được bà, loại bao dung này còn bao lê cả Thư Hạ, khiến cậu lúc còn nhỏ vẫn luôn ồn ào với cha nói muốn đổi mẹ với Tần Tiêu.“Không thể nói cho em được, em ở nước ngoài, nói ra không được, mỗi ngày đều có nhiều chuyện không vui như vậy, anh không nói được.”Thư Hạ không nhịn nổi nữa, nước mắt lăn xuống, Tần Tiêu đưa tay lau nước mắt cho cậu “Anh đến thăm em, tiền vé máy bay phải tích rất lâu, lúc tìm chỗ em ở cũng khó khăn.”“Em không biết.” Thư Hạ dụi mắt “Em cứ như một tên ngốc, cái gì cũng không biết.”“Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó. Em có tiết buổi sáng, nhưng dậy muộn, nên phải liều mạng chạy đến trường. Trường của em đẹp lắm, người Trung Quốc cũng nhiều, em học vẫn ngốc như thế, giống y như trước đây. Lúc chiều về nhà, em lại cùng người bạn Hàn Quốc cùng phòng kia đi siêu thị, mua bánh mì, bánh mì ấy nhìn qua rất khô, em có lẽ không thích ăn.”“Sau hôm đó, anh không liên lạc với em nữa.” Tần Tiêu cũng hồng hồng con mắt “Thư Hạ, mỗi ngày em đều nói với anh em ở nước ngoài buồn như thế nào, không tốt như thế nào, nhưng anh thật sự rất hâm mộ em, ít nhất, em sẽ không phải đối mặt với những ánh mắt chỉ trích em khác thường từ mọi người xung quanh. Họ cho rằng anh chính là tội nhân, anh cùng người ta yêu đương đồng tính, khiến cho mẹ anh tức chết. Chính anh cũng cảm thấy như vậy, mẹ anh là do anh hại chết. Mỗi lần anh nói chuyện với em, loại cảm giác này càng mạnh mẽ. Cho nên, anh không thể giống như trước đây, bởi vì thích mà ở cạnh em không lo sợ.”Thư Hạ khóc không nói lên lời, Tần Tiêu đưa cho cậu cốc nước.“Cho nên, anh quyết định không ở bên cạnh em nữa, tuy rằng anh vẫn thích em, nhưng, anh không thể ở cạnh em nữa.”Thư Hạ ấn ngực, kìm nén tâm trạng của mình, lát sau mới nghẹn giọng nói “Em biết, em hiểu, em không trách anh.”“Anh nghe Lạc Thụy nói em với Thích Phỉ Nhiên đã ở bên nhau, chúc mừng hai người.”Thư Hạ gật đầu “Anh với Lục Nghiêu…”“Anh với cậu ấy, đều là những người có quá khứ, nên nói từ góc độ nào đó, cũng rất thích hợp.”Thư Hạ cười, nhưng rất nhanh nước mắt đã lại trào ra, cậu khóc rất nhiều, không biết vì sao mình lại buồn, thế nhưng vẫn không ngừng vừa khóc vừa ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện là nơi đã quen với đau khổ bất hạnh, khóc chỉ là chuyện hết sức bình Hạ ra đến cửa bệnh viện, thấy phía trước có chiếc xe quen thuộc. Cậu nghi ngờ dụi mắt, phát hiện là thật, liền chậm rãi đi tới. Mở cửa xe, Thích Phỉ Nhiên đang ngồi trong xe hút Hạ lau nước mắt “Anh đến rồi à?”Thích Phỉ Nhiên ôm lấy cậu, Thư Hạ ngồi lên đùi anh, đột nhiên nước mắt lại trào ra. Cậu ở trước mặt Tần Tiêu vẫn cố đè nén không khóc ra thành tiếng, lúc này đến trước mặt Thích Phỉ Nhiên, không để ý nữa mà khóc òa Phỉ Nhiên vỗ nhẹ lưng cậu, Thư Hạ giống như nghe thấy tiếng anh thở Tiêu nhìn táo trên tủ đầu giường, mắt không nhịn được cảm thấy lúc Thư Hạ đến, anh đã mơ, mơ thấy Thư Hạ năm mười bảy tuổi đến tìm anh. Hai người ngồi trước cửa sổ đọc sách, anh đang ngủ, Thư Hạ chớp chớp mắt, một lát đọc sách, một lát lại nhìn cũng mơ thấy Thư Hạ đến nắm tay mình, không buông ra nữa….Lảm nhảm Thương anh Tiêu, nhưng có nhiều thứ bỏ qua rồi thì không thể lấy lại được nữa Lạc Thụy mặc kệ cậu đá, không đá lại, chỉ ồn áo “Cứ ỷ hai chọi một đánh tôi đi, chờ lúc có Tiêu Dĩ Quyết xem cậu còn dám đánh tôi nữa không!”Nghe cậu ta nói thế, Thư Hạ lại nhịn không được mà đá thêm hai cái vào mông Lạc Thụy. Đá mệt lại ghé lên người Thích Phỉ Nhiên, lười biếng làm nũng “Em vừa thấy có chỗ bán kem dừa, anh mua cho em một cốc được không?”“Dạ dày em không tốt, đừng ăn kem nữa, để anh xem có nước dừa non không thì mua cho em.”Thư Hạ gật đầu “Được, nghe anh. Hai chúng ta uống một quả, anh mua cho Lạc Thụy một quả nha, anh nhìn cậu ấy phơi nắng sắp héo khô thành cây cải hoa rồi.”Cây cải hoa ném qua một ánh mắt “Cảm ơn ngài còn nhớ đến tôi ha, cảm động đến không chịu được luôn!”“Khỏi cần, tôi lúc nào cũng nhớ đến cậu mà~”Trời về chiều, mặt trời không còn quá gay gắt nữa, ba người cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn, mặt trời đỏ cam chậm rãi lặn xuống, ánh sáng lóe lên sau những rặng mây đẹp như một giấc mơ, Lạc Thụy gửi tin nhắn kêu Tiêu Dĩ Quyết nhanh chóng đến xem, Thư Hạ thấy vậy thì hỏi “Mấy hôm nay quên không hỏi, trong nhà chú Tiếu sao rồi?”“Mẹ anh ấy đến hai lần, không nói chuyện với tôi, thế nhưng Tiêu Dĩ Quyết nói bà cũng xuôi xuôi hơn so với lúc trước rồi. Từ từ vậy.” Lạc Thụy nhìn về phía chân trời “Tôi cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt rồi.”“Vậy còn cậu, bao giờ thì cậu comeout với cha mẹ?”“Cậu đang trao đổi kinh nghiệm với tôi đó à?”“Tôi hỏi chút thôi mà.”Thư Hạ ôm đầu gối, cạnh biển buổi chiều có gió, Thích Phỉ Nhiên tìm cho cậu cái áo sơ mi trắng, rất hợp với tư thế lúc này, đôi mắt đen láy ướt sũng, nhìn qua vô cùng ngây thơ.“Tôi thì không sao cả, chỉ cần chú Tiếu muốn, lúc nào tôi cũng có thể.”Lạc Thụy thẳng thắn khiến Thư Hạ hơi bất ngờ, cậu hỏi tiếp “Vậy cậu không sợ cha mẹ mình sẽ buồn sao? Bọn họ muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu thì sao?”Trên khuôn mặt Lạc Thụy hiện lên một chút mê man, phía sau truyền đến tiếng Tiêu Dĩ Quyết gọi tới, ánh mắt cậu nháy mắt kiên định lại “Tôi đương nhiên sợ cha mẹ mình buồn, thế nhưng cũng phải nói, chứ không lại lừa họ cả đời ư? Họ không cần tôi, tôi vẫn cần họ, người một nhà, gãy xương thì hãy còn gân, có đánh chết tôi thì tôi cũng vẫn là con của họ, đâu ra mà dễ dàng đoạn tuyệt như thế.”Lạc Thụy nói rất nhẹ, nhưng Thư Hạ nghe xong lại thấy nặng lòng. Thích Phỉ Nhiên ngồi cạnh cậu, không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người, nhưng vẫn lắng nghe tất cả. Anh nắm tay Thư Hạ, Thư Hạ quay đầu nhìn anh. Ánh mắt Thích Phỉ Nhiên bình tĩnh, không còn một chút biểu tình dư thừa nào, Thư Hạ thấy mũi cay cay, trong lòng cũng nghẹn đột nhiên nói “Thích Phỉ Nhiên, em muốn đi nghịch sóng.”Thích Phỉ Nhiên đứng lên “Vậy đi.”Thư Hạ mở to hai mắt, chơi xấu “Đi không nổi, phải có người cõng.”Không buồn suy tính gì với Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên lập tức cúi người xuống, Thư Hạ nhảy lên ôm lấy cổ anh, Thích Phỉ Nhiên đỡ chân cậu lên, Thư Hạ ghé vào tai anh nói nhỏ “Gần đây em béo lên, có lẽ hơi nặng.”Béo đâu chứ, cái mặt được bằng có bàn tay, Thích Phỉ Nhiên rất không đồng ý “Không nặng.”Thư Hạ nghe xong lời này, hôn cổ Thích Phỉ Nhiên một chút “Đặc biệt yêu anh.”Thích Phỉ Nhiên cõng Thư Hạ, đi dọc theo bãi biển. Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, sắc hồng chanh đã biến thành màu lam sẫm, gió thổi những con sóng đập lên bãi đá, phát ra âm thanh trong trẻo. Thư Hạ lẳng lặng ghé vào người Thích Phỉ Nhiên, anh vẫn luôn im lặng, nhưng Thư Hạ cảm thấy vô cùng bình yên, nghĩ nếu cứ như vậy mãi thì tốt rồi.“Thư Hạ.”Thư Hạ mềm yếu ừm một nói của Thích Phỉ Nhiên giữa tiếng sóng biển không quá rõ ràng, nhưng rất trầm.“Anh không phải Tần Tiêu, em cũng không phải mười bảy tuổi, đừng sợ.”Qua một lúc lâu, Thư Hạ mới lại ừm một Phỉ Nhiên cõng Thư Hạ về đến khách sạn, trên đường Thư Hạ ngủ mất từ lúc nào, về khách sạn cũng chưa chịu tỉnh, cứ thế mà ngủ thẳng đến khi trời sáng. Chiều phải về nước, Thư Hạ phiền muộn lăn lộn trên giường, oán hận “Sao anh không gọi em dậy! Em còn muốn cùng Lạc Thụy đi xem người chuyển giới một lần mà!”Thích Phỉ Nhiên không để ý “Cái đó thì có gì hay.”“Em thích! Em thấy bọn họ rất đẹp.”Thích Phỉ Nhiên biết cậu lại phát bệnh, cho nên không ầm ĩ theo cậu, kệ cậu ầm ĩ một lúc. Thư Hạ ầm ĩ một lúc cũng không thấy vui nữa, cho nên ngoan ngoãn thu dọn hành lí cùng biết có phải tác dụng tâm lí hay không, mấy ngày đi chơi Thư Hạ hoạt bát vô cùng, không mệt một tí tẹo teo nào, nhưng máy bay vừa hạ cánh thì mệt đến mức chỉ muốn ngồi bệt ra đất. Thích Phỉ Nhiên dùng xe đẩy đồ đẩy cậu, Lạc Thụy đi cạnh cười nhạo “Hai người giống như bà mẹ dẫn theo đứa con bị thiểu năng ấy, hài hòa lắm.”Thư Hạ khoát tay, giờ chả có tí sức nào so đo với cậu nhiên giống như lời Thích Phỉ Nhiên nói, hai người vừa về liền bận rộn. Tuy bọn họ không cần xin nghỉ, nhưng công việc vẫn dồn lại chờ đợi bọn họ. Mấy ngày liên tiếp phải chạy đôn chạy đáo, chờ mãi cũng đến được tối thứ sáu nhàn rỗi, Thư Hạ quyết định về nhà một chuyến, thăm ông bố nhà không vô tâm giống cha cậu, ra ngoài chơi chả bao giờ nghĩ đến con cái. Có mấy lần về nhà mua cho ông ít đồ mà cũng dở khóc dở cười, ăn uống đồ dùng gì cũng có, ai ngờ lúc Thư Diệu Chi nhìn thấy chỉ chậc lưỡi một cái “Lãng phí quá, tiền lương bây giờ của con được bao nhiêu chứ, còn phải trả nợ nữa, không cần mua nhiều thế đâu.”“Cha đừng lúc nào cũng nhắc con về chuyện nợ nần chồng chất được không?” Thư Hạ liếc mắt “Không chỉ con mua đâu, còn có đồ Thích Phỉ Nhiên mua cho cha đây này.”“Thanh niên các con nha… Haizz… Thôi, Tiểu Thích sao không tới vậy? Lâu rồi không thấy nó.”Thư Hạ sờ sờ đầu “Cái đó, công ty họp mà.”Thư Diệu Chi cảm thấy kì quái “Nó họp sao con không theo?”“Ngành khác, không liên quan đến con.” Thư Hạ giả bộ để lừa ông, sau đó nói sang chuyện khác “À, con mua cho cha cái ví, đẹp lắm, mua ở chợ đêm, không đắt đâu, cha đừng có mà cằn nhằn nhé.”Ví đẹp thật, Thư Diệu Chi cầm lên sờ sờ, vải cũng chắc chắn, miệng không nói ra nhưng trong lòng ông rất Hạ lôi từ trong túi ra một cái hộp khác đưa cho ông “Con mua cho mẹ cái vòng tay, nghe nói có thể cầu an. Lần sau cha đến thăm mẹ, thì đưa cho mẹ.”Thư Diệu Chi ngẩn người, thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại bị Thư Hạ ngắt đồ xong, việc lớn đã xong, Thư Hạ nói chuyện với Thư Diệu Chi một lúc, thêm mắm thêm muối kể về chuyến đi Thái Lan chơi xong thì chuẩn bị ra Phỉ Nhiên chờ cậu dưới nhà, Thư Hạ xuống thì thấy anh đã đứng đó được một lúc. Thư Hạ ôm lấy tay anh, thấy lạnh nên giơ lên thổi phù phù “Anh ngốc sao, không ở trên xe chờ.”“Bí bách quá, ra ngoài đi dạo.”“Cúi xuống một chút, em ủ ấm mặt cho.” Thư Hạ nói xong, đưa tay ôm lấy mặt Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên ôm lấy hông cậu “Không sao, không lạnh.”Phía lưng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống cầu thang. Ngay sau đó, là tiếng nói không kiềm được sự tức giận của Thư Diệu Chi.“Thư Hạ!”

thời gian cùng tôi yêu em