Đừng nhìn kẻ cầm hoa hồng mà tin nhầm tình yêu. 40. Những bông hoa dại không người hái Lặng lẽ tỏa hương thơm cho đời. 41. Em tựa như cành hồng Đẹp lung linh và lắm gai nhọn. 42. Là con gái hãy luôn biết cách thông minh và xinh đẹp, không cho ai xem cũng đủ làm đẹp cho đời, cho người. 43. Hoa đầu mùa rất đẹp Mối tình đầu luôn sâu đậm Cô khe khẽ ra cái bàn ở bếp, chong một ngọn đèn, nghĩ đến tôi và rồi thủ thỉ. Tôi lờ đi tất cả. Tôi chưa bao giờ để tâm đến, cũng chưa một lần viết hồi âm. Tôi chỉ cười, nhận lấy, cất vào một cái hộp, rồi chẳng buồn đọc. Không hề! mấy viên ma đan này mà văn dù chỉ một viên xuống hạ giới thì không biết nó sẽ gây ra nghiệt gì cho chúng sinh nữa. Cái thứ ma đan này không hề có tác dụng chữa trị gì mà còn làm cho nạn nhân trở nên điên loạn, tiểu tiên ông cho thử thuốc đã không ngừng Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, lộ ra một tươi cười lúng túng với Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng nói. Ba người ngồi sau lưng Tiểu Thỏ, nhìn vẻ mặt trên mặt Trình Chi Ngôn, lập tức liền không dám thở mạnh. Mi tâm của nàng khinh túc, nghe thanh âm của Lưu Cảnh phía trước truyền đến: "Vương phi, chúng ta cần phải đi.". Dạ Mạch Hàn mỉm cười quay nàng nói: "Cung yến gặp.". Vọng Thư Uyển. Mạnh Thanh Hoan gật đầu, lập tức buông mành xuống ngăn cách người bên ngoài, mã xa Lý Hưng Lượng cười lạnh nói: "Mã Siêu, ngươi hôm nay lá gan thật to lớn, dám cùng Lý gia ta ""Xoát!" Đột nhiên, một đạo lưu quang bay tới, vừa nhanh vừa độc! Lý Hưng Lượng giật mình, lúc này ngưng tụ chân long chi lực, hóa thành phòng ngự bình chướng! "Bành!" NeTP2n. CHƯƠNG 5 KHÔNG THỂ QUAY ĐẦU Sách Thiệu quanh quẩn vòng quanh quán bar mấy vòng, trước sau cảm thấy tâm tình tốt không nổi, sau khi y giả làm pho tượng suy tư ở quầy bar mấy phút, rốt cục nghĩ thông suốt, bản thân suốt mấy ngày nay chẳng ăn uống đàng hoàng, bụng bị bỏ đói, tâm tình đương nhiên sẽ không tốt. Nghĩ như vậy, Sách Nhị gia rốt cục rời khỏi quầy bar, kéo dép lê ra cửa, tính ra ngoài tìm chút gì ăn. Sách Thiệu ra cửa quán bar, đột nhiên dừng bước chân, một bóng người đứng ở trước mặt y, không tiếng động nhìn y. Sách Thiệu cúi đầu thở dài, “Sao anh ở đây?” Cù Triết nhìn chằm chằm Sách Thiệu, T-shirt màu trắng, quần jean bó sát người, hắn hình như lại nhìn thấy y mười mấy tuổi, không có một chút thay đổi, hắn cắn môi, cúi đầu mở miệng, “Tiểu A cho anh địa chỉ của em, anh muốn gặp mặt em.” Sách Thiệu lắc lắc đầu, “Có gì hay mà gặp chứ? Tôi cho rằng, ngày đó tôi đã nói rõ với anh.” Cù Triết cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Sách Thiệu, cả buổi mới lên tiếng “A Thiệu, em nói cho anh biết, rốt cuộc thế nào, em mới có thể tha thứ anh? Mới bằng lòng cùng anh làm lại từ đầu?” Sách Thiệu vô ý thức vươn tay chặn miệng Cù Triết, “Đừng, bốn chữ này quá nặng rồi, tôi gánh không nổi, hồi đó khoảnh khắc anh rời đi đầu tiên, thì đã định sẵn anh không có tư cách làm lại từ đầu.” Cù Triết không nói lời nào, chỉ đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn Sách Thiệu hơi hơi ửng đỏ. Sách Thiệu nghiêng mở thuốc, không tự giác thò tay lấy thuốc, khi móc thuốc ra, hắn thấy Sách Thiệu nhìn chăm chú ánh mắt mình, đột nhiên đưa tay qua, “Cho anh một điếu?” Cù Triết hơi hơi do dự một chút, nhận lấy điếu thuốc, nhìn Sách Thiệu thuần thục châm điếu thuốc của mình, ném hộp quẹt cho hắn, Cù Triết đối diện cặp mắt hắc bạch phân minh kia, đặt thuốc ở bên môi, châm, chỉ hơi hơi hút một cái, thì sặc không ngừng ho khan, giương mắt phát hiện trong mắt Sách Thiệu mang theo một tia đùa cợt, sau đó Sách Thiệu lắc lắc đầu, “Thôi đi, anh trở về đi, cho dù tôi đồng ý cùng anh làm lại từ đầu, nhưng anh xem xem, bây giờ chúng ta căn bản một chút cũng không thích hợp, tôi sớm cũng không phải là Sách Thiệu ngốc nghếch xưa kia.” Cù Triết lắc lắc đầu, “A Thiệu, em cho anh một cơ hội, anh…” “Anh cái gì? Cù Triết, trong nhà anh vợ con đang chờ anh đấy, tôi hỏi anh, nếu anh không biết tôi ở H thị, nếu anh sẽ không gặp được tôi nữa, anh còn có thể biết những ý nghĩ lộn xộn này sao?” Sách Thiệu chậm rãi phun khói thuốc, đùa cợt trong đáy mắt tản đi, chỉ còn lại một tia cảm xúc không ai có thể nhìn thấu. Cù Triết ngoan cố nhìn chằm chằm Sách Thiệu, nhắm lại mắt, “Thẳng đến sau khi anh hoàn toàn mất đi em, anh mới hiểu được, anh yêu em hơn anh tưởng. Anh hối hận, nhưng lại tìm không được em nữa. Anh tuyệt nhiên không thích Phong Nhã, anh, anh còn yêu em.” “Ha ha ha ha…” Sách Thiệu từ cổ họng tràn ra một trận cười, sau đó ngẩng đầu, thuận tay vén vén tóc mái rủ xuống, “Anh nhớ rõ lời ngày đó anh nói với tôi không, anh nói dù cho có một ngày, anh nhận ra mình đi nhầm, anh phát hiện người anh yêu nhất đời này là tôi, cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Cù Triết, đây là con đường anh chọn, cho dù là chết, anh ngài phải đi tiếp.”

yêu nghiệt cười một cái cho gia