Vương Thông (chữ Hán: 王通, 584 - 617), tên tự là Trọng Yêm, thụy hiệu Văn Trung Tử, ngoại hiệu Vương Khổng Tử, người ở trấn Thông Hóa huyện Long Môn quận Hà Đông, nho gia thời Tùy.Đời sau xưng là "đại nho của một thời", có địa vị nhất định đối với đương thời và hậu thế. Ông suốt đời ở nhà Món ăn nức tiếng của 'hòn ngọc châu Âu', được người dân mang đi khắp thế giới. Mới đây, một cô gái có nickname Liu Hui ở Giang Tây, Trung Quốc đã gây sốt trên mạng xã hội khi chia sẻ "việc nhẹ lương cao" mà cô đang theo làm ở hiện tại. Liu cho biết mỗi tháng, cô Truyện Vương gia xấu xa cưng chiều thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại. Nhìn thấy thật là muốn ăn! Hà thúc cũng không biết ý niệm Vương gia đại thúc, người thật xấu! Tác giả: Ninh Khuynh Convert: ngocquynh520 Edit + Beta + Ebook: MeOw Thể loại: xuyên không, hài, HE Số chương: 181 (Couple) Ân Tịch Ly x Hạ Thiên Giới thiệu Nàng, Hạ Thiên, là một người phụ nữ của thời đại mới, bán thuốc ở thế kỉ 21. Thế mà trong một lần xuyên không lại bị cường nhân cưỡng hôn ôm ấp? Người gia tùy chạy vào trong phủ, người gia phủ chạy đến nhà giữa, bắt trói ầm ỹ. Có kẻ tự xưng là cháu ngoại của Hưng Đạo Đại Vương tên là Tề, tụ họp các gia nô bỏ trốn của các vương hầu làm giặc Mùa đông, tháng 10, lấy Thúc Ngạn, con trai của Danh sách chương Vương Gia Đại Thúc Người Thật Xấu Chương 1: Tự Nhiên Xuyên Qua 1 Vương triều Vũ Trinh, Tế Thế Đường. Những tia nắng mặt trời đổ xuống, bao phủ mảnh đất thành một tầng ánh sáng rực rỡ, Tế Thế Đường là tiệm thuốc nổi tiếng nhất kinh thành, bên trong không chỉ có thần y nổi tiếng, mà còn có vô số những dược liệu quý giá khó tìm. 5guYgC. “Thì ra là thế.” Thiên Thịnh Đế gật gật đầu, lại khẽ nhíu mày “Nữ tử này cũng thật sự to gan, lại dám không để ý đến thánh chỉ của trẫm, còn có ý đồ muốn trốn hôn, nha đầu kia. . . . . Gả cho Hoằng Việt quốc, mặc dù xa cách quê nhà, nhưng cũng được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thật sự là không biết coi trọng mà.”Ân Tịch Ly thấy hắn dường như có chút tức giận, sợ hắn trừng phạt Hạ Thiên, vội vàng tiến lên nói đỡ “Hoàng thượng, dù sao Hướng Linh Lung cũng là một nữ tử, nữ tử trong lòng luôn nhớ đến nhà mình là chuyện bình thường, hãy cho nàng một thời gian, sau khi thích ứng, có lẽ nàng sẽ nghĩ thông suốt thôi.”“Ừ, cái này trẫm hiểu, chuyện này đã khiến cho ngươi và Dã Thần phải hao tổn tâm tư, người đã tìm thấy được là tốt rồi, chỉ sợ không tiện ăn nói với Hoằng Việt quốc.” Thiên Thịnh Đế nói “Được rồi, các ngươi cũng lui xuống trước đi, trẫm còn có chút chuyện quốc sự cần xử lý.” “Vâng, thưa hoàng thượng.”Ân Tịch Ly cùng lục bộ thượng thư xin cáo lui, tiến ra phía sau cánh cổng Thiên Thánh điện, bỗng nhiên hắn dừng bước, gọi một tiếng “Thượng thư đại nhân!”Lục bộ thượng thư nghĩ thầm không tốt, trong lòng đã đoán được lý do mà Ân Tịch Ly gọi hắn, ngay lập tức vội vàng khom người hành lễ, lau mồ hôi đáp “Ly vương điện hạ có gì phân phó ạ?”“Phân phó?” Khóe môi của Ân Tịch Ly hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn hắn “Bổn vương làm sao mà dám phân phó lục bộ thượng thư ngài?”Nhìn đến khuôn mặt vô cùng tuyệt mỹ đang đứng bên cạnh mình, không hiểu sao, rõ ràng thoạt nhìn là vô cùng phiêu dật thanh nhã, lại khiến cho Hà đại nhân đổ mồ hôi lạnh càng nhiều hơn, chòm râu hoa râm không ngừng run rẩy, cẩn thận dè dặt xoay người lại, khom người cung kính “Ly vương điện hạ, lời này. . . . .”“Haha, Thượng thư đại nhân không cần phải hoảng hốt như vậy, bổn vương chỉ muốn nhắc nhở thượng thư đại nhân một chuyện mà thôi.”“Ly vương điện hạ, xin cứ nói.”“Có đôi lúc, nói ít, làm nhiều, đối với thượng thư đại nhân mà nói, sẽ là một việc tương đối an toàn.”Nói xong, Ân Tịch Ly nhíu mày cười yếu ớt, hai tay buông lỏng về phía sau, không chút để ý bước qua bên cạnh hắn, bước chân thong thả mà trầm ổn, giống như đang bước vào hư không, từng bước từng bước, lại giống như đang nặng nề giẫm lên trái tim của thượng thư đại bóng lưng của Ân Tịch Ly đã dần dần biến mất, Thượng thư đại nhân đứng phía sau, toàn thân đã thấm ướt mồ hôi lạnh.*“Ta rất muốn được nhìn thấy Ly vương điện hạ thêm lần nữa. . . . .” “Câm miệng!”“Không cần liếc mắt một cái, chỉ cần nửa mắt cũng đủ để ta thỏa mãn rồi. . . . .”“Câm miệng!”“Tiểu thư, người không nên làm tổn thương tâm hồn yếu ớt bé bỏng của ta nha. . . .”“Câm. . . .A! Lời này của ngươi sao lại quen thuộc như vậy?”“Là lúc Tam hoàng tử nói chữ viết của người so với trẻ con còn không bằng, người đã nói Tam hoàng tử không được làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của mình, nô tỳ vẫn còn nhớ rất rõ!”“. . . . .Câm miệng!”Hạ Thiên không thể nhịn được nữa, cầm một khối điểm tâm ném qua, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng lải nhải líu ríu như chim sẻ của tiểu sau cái ngày nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Ân Tịch Ly, nha đầu tiểu Thanh kia suốt ngày lảm nhảm ở bên tai nàng, báo hại lỗ tai nàng chịu đựng đến nỗi sắp tàn phế rồi, có trời mới biết hiện giờ nàng đang rầu rĩ bao nhiêu, tiểu Thanh còn không biết từ đâu đến mà nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.“Ưm. . . .” Tiểu Thanh bị chặn họng, nước mắt lưng tròng, ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên trực tiếp bỏ qua, vờ như không nhìn thấy.“Tiểu thư, chữ “thiện” này, người đã viết sai rồi!” A Vinh đứng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở nàng. Hạ Thiên cúi đầu nhìn, đột nhiên khóc thét lên “Không viết nữa, không viết nữa, cái gì mà quy tắc cổ đại, ngay cả bút bi cũng không có, để cho ta phải viết chữ bằng bút lông! Đây là cái niên đại gì vậy, thời buổi này mà còn viết bút lông nữa!”A Vinh che miệng cười trộm, tuy rằng nghe không hiểu nàng đang nói gì, trong lòng vẫn vô cùng cảm thán, tiểu thư Hạ Thiên này cái gì cũng tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, phẩm chất thiện lương, nhưng lại cố tình không biết viết chữ, nếu không phải Tam hoàng tử luôn dặn dò nàng nhất định phải luyện chữ thật tốt, chỉ sợ rằng hiện tại, nàng lại đang ở nơi nào mà buôn bán cái đống thảo dược linh tinh gì đó của mình rồi. “Vậy sao.” Giọng điệu của Thiên Thịnh Đế có vẻ rất thản nhiên, không nghe ra được điều gì khác thường, cũng không nhìn chằm chằm vào Nhậm Diệc nữa, chỉ nhàn nhạt hỏi “Ngươi hãy nói nguyên nhân tiểu thế tử đánh người đi.”“Hoàng thượng, kỳ thực Tiểu Phàm cũng là vì hoàng thượng cho nên mới ra tay đánh người.” Nhậm Diệc nói ra một câu khiến mọi người kinh đại thần nghe vậy đều sững sờ, ngay cả Thiên Thịnh Đế nghe xong cũng không tránh khỏi có chút sửng sốt “Ngươi nói Tiểu Phàm làm vậy là vì trẫm?”Tiểu Phàm là tiểu thế tử của Ly vương phủ, lại ngang nhiên đánh quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất, bây giờ lại chẳng những không hề sai, mà nguyên nhân đánh người còn là vì chính hoàng thượng?Đáp án này thật khiến cho người ta cảm thấy buồn cười? Vẻ mặt của Thiên Thịnh Đế như không thể tin, vợ mình bị đánh mà mình lại không thể trách?Nhậm Diệc đứng thẳng người, nghiêm túc nói “Nhậm Diệc bất tài, kỳ thực cũng là sư phụ của Tiểu Phàm, thần từng nghe Tiểu Phàm nói, hoàng thượng đã cho phép Tiểu Phàm có thể được miễn lễ đối với tất cả mọi người trên dưới trong vương triều Vũ Trinh này, hôm nay Nhàn phi nương nương lại đến phủ thất hoàng tử, Tiểu Phàm đã sớm quen với việc không cần phải hành lễ với người trong cung, vậy nên trông thấy Nhàn phi nương nương cũng không hành lễ, Nhàn phi nương nương lại nói Tiểu Phàm là điêu dân, muốn ra tay trừng trị.”Nói đến đây, hắn bỗng ngừng lại một chút, bàn tay sau lưng lén lút ra dấu, Tiểu Phàm đang quỳ dưới đất nhìn thấy ám hiệu này, lập tức hiểu ý, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đám người trong ngự thư phòng, ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở trên người Nhậm Diệc, bé lập tức lấy tay quệt nước miếng rồi bôi lên mắt, thoạt nhìn rất giống nước mắt bình Diệc cười thầm, hài lòng vì sự ăn ý giữa mình và Tiểu Phàm, sau đó khẽ ho nhẹ vài tiếng rồi lại nói tiếp “Hoàng thượng, ngài cũng biết, Tiểu Phàm chỉ mới sáu tuổi, lúc nhỏ lại không có phụ thân bên cạnh, chỉ có mẫu thân dạy dỗ nó, vất vả lắm mới có thể trở về trong cung, hoàng thượng và thái hậu nương nương yêu thương nó như vậy, thằng bé này vừa bị uất ức, đương nhiên là sẽ tìm người nào đối xử tốt với mình để làm chỗ dựa rồi, Tiểu Phàm cảm thấy Nhàn phi nương nương trách tội khiến trong lòng nó ủy khuất, bởi vì trước giờ cũng chẳng cần phải hành lễ với người nào, lại nhớ tới hoàng thượng và thái hậu nương nương là người yêu thương nó nhất, vậy nên mới đem thúc thúc và bà nội ra để làm lá chắn, nhưng mà Nhàn phi nương nương lại nói thúc thúc và bà nội của Tiểu Phàm chẳng là cái thá gì, người mình yêu kính nhất lại bị người khác nói như vậy, hơn nữa hoàng thượng và thái hậu nương nương là người mà Tiểu Phàm yêu thương nhất, vậy nên nghe người khác nói thúc thúc và bà nội của mình như vậy thì Tiểu Phàm rất tức giận, cảm thấy người ta có thể mắng mình, nhưng không thể mắng thúc thúc và bà nội mà mình kính yêu nhất, cho nên nó mới ra tay đánh Nhàn phi nương nương.”Nói xong, Nhậm Diệc lui về sau một bước, trầm giọng nói “Chuyện này tất cả mọi người đều chứng kiến, không phải chỉ có một mình Nhậm Diệc, lúc ấy tất cả thị vệ trong phủ thất hoàng tử đều có mặt, hoàng thượng có thể gọi bọn họ ra làm chứng.”Nói xong, Nhậm Diệc hài lòng chứng kiến đám đại thần lộ ra vẻ mặt như đã hiểu rõ, cũng nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Thiên Thịnh Thịnh Đế đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiểu Phàm, vội vàng đỡ Tiểu Phàm đứng lên “Tiểu Phàm, lời Nhậm Diệc nói đều là sự thật sao?” Lúc đưa tay đỡ Tiểu Phàm thì Thiên Thịnh Đế mới thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, trái tim cứ thế nhói lên, trong lòng lại càng thêm hối hận và áy Phàm không trả lời, chỉ nói “Hoàng thượng thúc thúc, thật xin lỗi, là Tiểu Phàm đã quá kích động, Tiểu Phàm không nên đánh người, lần sau Tiểu Phàm nhất định sẽ không như thế nữa.”Thiên Thịnh Đế nhẹ nhàng ôm Tiểu Phàm vào trong ngực, hổ thẹn nói “Tiểu Phàm, là trẫm đã trách oan cho con, là trẫm đã trách oan cho con rồi, đứa bé ngoan . . .”Đúng, thằng bé đánh người là sai, nhưng mà, nó đánh người cũng chỉ vì mình mà thôi!Tiểu Phàm xem mình và mẫu hậu là người tôn kính nhất, chả trách người khác nói mình như vậy thì thằng bé mới đánh người. Như vậy là sai sao?Đương nhiên là không sai!“Là do trẫm sơ sót.” Thiên Thịnh Đế hổ thẹn nói “Nhàn phi cũng thật là, cho dù không biết Tiểu Phàm là ai nhưng cũng không nên mở miệng ra là nhục mạ người nhà của người ta như vậy chứ? Thật là làm mất mặt hoàng thất của vương triều Vũ Trinh ta!”Sau khi hiểu rõ trắng đen, đám người ngồi sau lưng hai thầy trò vô lương đã hoàn toàn điên đảo, Nhậm Diệc âm thầm đắc ý nháy mắt với Tiểu Phàm, tuyên cáo thắng lợi của bọn họ, Tiểu Phàm le lưỡi, cười hí hửng rồi lại vùi đầu vào trong ngực Thiên Thịnh Đế.“Hoàng thượng.” Một vị đại thần trong triều bước ra “Nói ra thì cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho Nhàn phi nương nương, xét cho cùng thì cũng bởi vì mọi người không biết đến tiểu thế tử, cho nên mới có thể có những hiểu lầm như vậy.”“Cũng đúng.” Thiên Thịnh Đế gật đầu tán đồng ý kiến “Như vậy đi, mấy hôm nữa là sinh nhật thái hậu, đến lúc đó Tiểu Phàm hãy ngồi cạnh trẫm và thái hậu, để cho tất cả mọi người trong thiên hạ có thể nhìn thấy tiểu thế tử của trẫm, như vậy từ nay về sau sẽ không xảy ra những chuyện hiểu lầm như vậy nữa.”Chúng đại thần đều gật đầu, cho rằng đây là một đề nghị tốt, chuyện ẩu đả lần này cuối cùng cũng đã thuận lợi chấm Ly vương điện hạ đang vội vàng chạy đến cứu con trai, lúc vừa mới đặt chân vào trong cung thì đã trông thấy con trai bảo bối của mình bị một đám người túm tụm vây quanh. Tiểu Phàm đang ngồi ở trên vai Nhậm Diệc, sau lưng còn có một đám bá quan văn võ và đám hoàng tử đi theo, thoạt nhìn trông rất miệng Ân Tịch Ly hung hăng co giật, hoàn toàn không đoán nổi là chuyện gì đang xảy ra nữa rồi.“Phụ vương!” Thấy Ân Tịch Ly đến, Tiểu Phàm cao hứng giơ tay, sau đó nhảy xuống khỏi người Nhậm Diệc, nhào tới trước mặt hắn “Phụ vương!”Tiểu Phàm vốn cho rằng mình sẽ được phụ vương nhiệt tình ôm ấp quan tâm, nào ngờ, bé vừa mới nhào vào trong ngực phụ vương, lại bị phụ vương nhấc lên, sau đó đặt nằm úp sấp trên đầu gối, đánh mấy cái vào mông bé.“Tiểu tử thúi, con lại dám đi gây chuyện! Để mẫu thân và phụ vương lo lắng! Hôm nay phụ vương nhất định phải dạy dỗ con!”Ân Tịch Ly giữ chặt bé, sau đó cứ thế mà đánh, bốp bốp bốp bốp, từng cái từng cái, đánh vào mông Tiểu Phàm!Tiểu Phàm choáng váng, bé bé bé . . . lại bị phụ vương đánh đòn!Không được ôm ấp! Không được lo lắng quan tâm! Không có vẻ mặt sốt ruột gấp gáp! Mà là, bị đánh đòn!Huhu, mặt mũi của đại Độc Thánh tương lai bé biết để vào đâu . . . để vào đâu đây!“Haha ——” Sau lưng bọn họ, mọi cười lại cười to!Quả nhiên là cha nào con nấy, hai cha con dở hơi này quả thật là khiến người ta phải mở mang tầm mắt. Đánh giá từ 84 lượt Mang nội dung độc đáo và thú vị, Vương Gia Đại Thúc Người Thật Xấu là truyện xuyên không mới lạ so với Tướng Công Bám Người vàVương Phi Mười Ba Tuổi. Truyện kể về nàng Hạ Thiên, người con gái ở thế kỉ 21 mở tiệm thuốc A, là một người phụ nữ của thời đại một lần xuyên không lại bị cường nhân cưỡng hôn ôm ấp. Ai có thể ngờ được một đại thúc miệng đầy ria mép, bề ngoài tầm thường thế kia lại có thể là một vị Vương gia được thiên hạ xưng tụng là đệ nhất mỹ nam?Nàng quẫn! Không muốn bị đem đi thành thân thay cho người khác, nàng đành phải trốn thoát! “Đại gia, người có muốn mua một hộp về dùng thử hay không?” Một bé trai đáng yêu giơ hộp thuốc ra trước mặt hắn, khuôn mặt sáng ngời. Khóe miệng của vị Vương gia đại thúc co giật “Con gọi ta là gì?”“Đại gia nha, mẹ của con gọi người là đại thúc, con chắc chắn gọi người là đại gia rồi, tới mua một hộp đi đại gia, con sẽ giảm giá cho người”.Hắn giận dữ “Ta là cha con!”Truyện cho bạn đọc nhiều tình huống mở đầy bất ngờ và thú vị khi thể loại xuyên không đã mang cốt truyện khá mờ ảo, truyện giúp người đọc như tìm được lối ra nhưng cứ lẫn quẩn không thể ra. Hơn thế nữa, bạn đọc có thể đến với đọc truyện online để theo dõi tiếp diễn biến câu chuyện và tìm kiếm những tựa truyện hấp dẫn khác. Vương Gia Đại Thúc Người Thật Xấu Chương 32 Bắt đầu dạy dỗ! Ninh Khuynh 14/10/2014 “Này, này. . . . Tam ca, tam ca, không phải là ngươi đang muốn tìm ta tính sổ sao? Không phải ngươi muốn đem ta về làm vú nuôi sao? Ngươi đừng đi nha, mau trở về nha, đừng bỏ lại một mình ta ở bên người lão hổ a . . . . .Bóng lưng của Ân Dã Thần mơ hồ dừng lại một chút, bất chợt, cước bộ trở nên nhanh hơn, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.“Ha. . . haha, đại thúc, ngươi thật đẹp trai nha. . . .”“Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng, tay áo dài vung lên, khí thế mạnh mẽ lướt qua, Hạ Thiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất rung chuyển, sau đó chuyện gì xảy ra nàng cũng không biết nữa . . . .*Năm nọ, tháng nọ, vào một ngày kia, bạn nhỏ Hạ Thiên đã hoàn toàn trở thành nha hoàn ở trong Ly vương phủ, hơn nữa còn được nhận một loại dạy dỗ đặc nhiên, ngày đầu tiên sống tại Ly vương phủ, nàng đã đem bức họa bảo vật mà hoàng đế ban cho mỗ Vương gia ra đốt, ngày hôm sau lại đem tất cả tấu chương quan trọng ra để làm giấy vệ sinh đi toilet, ngày thứ ba thì đem toàn bộ vương phủ của mỗ Vương gia thiêu trụi từ trong ra ngoài. Cuộc sống của nàng từ đó ngập chìm trong nước sôi lửa vậy, liền xuất hiện tình huống giống như dưới đây . . . . .“Đi, đem những bộ quần áo này giặt cho thật sạch!” Một ma ma trên dưới năm mươi tuổi bỏ lại năm sáu thùng quần áo, khuôn mặt lạnh lùng nói. Hạ Thiên nhảy dựng lên “Có lầm hay không vậy? Nhiều quần áo như thế này, ngươi muốn ta giặt đến khi nào?”Năm sáu thùng quần áo, ở trong chậu còn hơn mười bộ quần áo nàng vẫn còn chưa giặt xong nữa, trời ơi, có phải lão ma ma này đem toàn bộ quần áo của tất cả mọi người trong vương phủ đưa cho nàng giặt hết phải không?Lão ma ma cười lạnh “Ha ha, đây chính là do Vương gia dặn dò, ngươi không muốn giặt cũng phải giặt, nếu không thì ngươi cứ chờ bị bỏ đói mấy ngày đi.”Nói xong, bà ta hất đầu, lắc mông ưỡn ngực, tiêu sái rời Thiên có chút tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm vào một đống quần áo chất đầy như ngọn núi nhỏ, trừng đến nỗi giống như muốn xuyên thủng qua chúng vậy. “Đại thúc thối tha, đại thúc chết tiệt, đại thúc cặn bã! Ngươi điên rồi! Quá âm hiểm rồi!”Sau khi mắng xong một tràng mười tám đời tổ tiên của Ân Tịch Ly, lúc này Hạ Thiên mới bất đắc dĩ ngồi xuống, ngoan ngoãn giặt quần áo. Ở dưới mái hiên nhà người khác, nàng có thể không cúi đầu sao?Bây giờ muốn trốn lại trốn không thoát, nếu không giặt sạch hết đống quần áo này thì nàng cũng chỉ có thể ôm bụng đói mà thôi!Nàng giặt, nàng giặt, nàng giặt. Đem quần áo trước mắt tưởng tượng thành bóng dáng của người kia, hung hăng chà đạp, hung hăng nhào nặn, hung hăng túm chặt!Thế nên một tháng này, tất cả mọi người trong phủ từ trên xuống dưới, ai ai cũng đều cảm thấy quần áo mới mua về tại sao lại có thể dễ dàng rách như vậy. Bạn đang đọc truyện trên

vương gia đại thúc người thật xấu